"Hì hì hì, chuyện này là do ông ta không tuân quy củ trước mà." Mr.3 cười làm lành, nhưng nhìn sao cũng giống cười gian: "Là ông ta báo sai số lượng và thực lực nhân viên quán rượu, dẫn tới tổ làm nhiệm vụ chúng tôi chịu tổn thất to lớn cho nên… Cho nên chúng tôi phải truy cứu trách nhiệm của ông ta. Đúng thế! Chính xác là như thế!"
Mr.3 cảm thấy cách này là tốt nhất. Bởi vì dù hôm nay Trương Đạt Dã có thả gã chăng nữa, gã cũng phải đối mặt với trừng phạt do nhiệm vụ thất bại.
Nhưng nếu đổ hết trách nhiệm lên đầu tên Bernice kia, giết chết hắn rồi lấy số tiền nên lấy trở về. Dưới điều kiện không có gì tổn thất như vậy, chắc sẽ không phải chịu trừng phạt nặng quá đâu.
Nhưng Trương Đạt Dã cắt ngang suy nghĩ của gã: "Tôi từ chối nhé."
"Hở? Tại sao?" Mr.3 cảm thấy đây là chuyện tốt cho cả hai bên: "Cậu không cần lo tôi nói chuyện không giữ lời đâu. Dưới tình huống thế này, dù là vì chính mình thì tôi cũng sẽ giải quyết ông ta triệt để!"