"Sếp ơi, liệu có phải chúng ta bị phát hiện không?" Thụy Manh Manh hơi chột dạ.
"Không giống lắm. Thôi thì đằng nào hải quân cũng không định điều tra sâu hơn." Trương Đạt Dã nghĩ ngợi: "Tôi cảm thấy khi nào rảnh vẫn nên thu tảng sắt 100 tấn của Tom về mới được. Khó có thể đảm bảo lần sau tôi không ném ra loại vật liệu tương tự như thế. Sau này phá nhà vẫn dùng biện pháp đơn giản thô bạo thì hơn, đừng lằng nhằng."
Thụy Manh Manh cảm thán: "Rõ ràng là làm việc đúng đắn mà phải lén lút, cảm giác quái thật đấy."
"Cho nên có người nói thế giới này bị bệnh. Chúng ta phải tiếp tục mạnh lên, chờ thực lực của chúng ta đủ mạnh rồi thì muốn làm việc gì cũng không cần e dè người khác." Trương Đạt Dã đang nghĩ xem có nên tăng lượng huấn luyện lên không. Hai ngày nay lượng cơm cậu tiêu thụ lại tăng lên rồi thì phải.
"Vâng, tôi hiểu rồi." Thụy Manh Manh gật đầu thật mạnh.