Lúc này, Artoria đang chắn trước mặt Trương Đạt Dã và Tom, đối đầu với Weevil. Cũng vì Trương Đạt Dã cảm nhận được Artoria và Tom đang ở bên cạnh nên mới yên tâm suy ngẫm đời người hồi lâu, không thì cậu đã tự nhổ mình ra từ lâu rồi.
Mấy trăm tên hải tặc ở xung quanh nhào tới, chẳng qua mục tiêu không phải Trương Đạt Dã và Artoria mà là chú Long và Thụy Manh Manh trên Hope, xem ra được phân công với nhau cả rồi.
“Ê, anh là Edward Weevil đúng không? Tại sao lại đánh tôi?” Trương Đạt Dã nhớ rằng đầu óc cậu chàng này không được thông minh lắm, muốn thử xem có moi được thông tin gì hay không.
Nước mũi chảy ra từ một lỗ mũi của Weevil, hắn dùng giọng điệu ngu ngơ trả lời: “Mẹ nói trong tay các người có kho báu của Woonan, phải cướp về, còn muốn bắt các người đi đổi tiền thưởng nữa.”
Hở, té ra không phải nhắm vào Zephyr à? Trương Đạt Dã hơi kinh ngạc, tiếp tục hỏi: “Những người kia đều là thuộc hạ của mẹ con anh à? Mẹ anh đâu?”