“Thứ lỗi vì tiếp đãi không chu đáo.” Lancer đi thanh toán với ông chủ nhà hàng rồi nhiệt tình nói: “Hay chúng ta sang một nhà hàng khác nhé?”
Trương Đạt Dã từ chối: “Cảm ơn ý tốt của anh, chiều nay bọn tôi còn có kế hoạch du ngoạn và huấn luyện. Chắc anh cũng bận rộn nhiều việc lắm, bọn tôi không quấy rầy thêm nữa đâu.”
Lancer không nài nỉ giữ bọn họ lại. Trong quân đội thật sự còn nhiều việc đang chờ hắn xử lý, đúng là rất bận. Chưa kể dạo này hắn còn hơi lơ là việc rèn luyện, cần tăng thêm thời gian huấn luyện cho mình.
Sau này hắn không muốn trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng ấy nữa.
Ông chủ nhà hàng tiễn đám người rời đi, sau đó mới rút khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “May mà ngài Lancer không đồng ý để mình mời khách, không thì chầu này sẽ đau lòng lâu lắm…”