Dũng cảm không mang lại chiến thắng cho cô, Ain bình tĩnh suy nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy hành động của mình trong tình huống đó không phải dũng cảm, mà là liều lĩnh.
"Chính vì như vậy mới đáng quý..." Trương Đạt Dã dừng lại một chút, cậu cảm thấy mình có hiềm nghi đứng nói chuyện không đau eo. Thế là bổ sung: "Nếu không cam lòng thì cô hãy cố gắng mạnh mẽ hơn nữa. Cô mới ở trại huấn luyện được mấy tháng thôi mà, hãy cố gắng gấp đôi trong thời gian còn lại nhé."
Ain hơi lấy lại chút tự tin.
"Được rồi anh Đạt Dã ơi." Wendy lên tiếng: "Nhưng có một số chỗ vẫn nên băng bó lại thì hơn."
"Ừ." Trương Đạt Dã lấy hộp y tế đưa cho Wendy. Chú ý đến quần áo trên người Ain hơi rách nát, Trương Đạt Dã lại lấy một bộ quần áo ra đưa cho cô rồi quay người lại. Cậu không tiện tham gia vào chuyện còn lại, chỉ có thể giao cho Wendy.