Những cuộc đối thoại tương tự vang lên ở khắp mọi ngóc ngách của thị trấn, chỉ là đám hải tặc sẽ không đồng tình dân thường. Chúng không tàn sát ngay khi vừa lên bờ chỉ vì giết hết người rồi tự đi tìm tiền quá phiền phức. Giết người cũng rất lãng phí thời gian, bắt bọn họ ngoan ngoãn đem tiền đến vẫn tiện hơn. Nghe nói chỗ này cách chi bộ nào đó của hải quân rất gần, bị hải quân bám theo thì phiền lắm. Bọn chúng định rời đi trước khi hải quân đến.
Tuy người dân không tình nguyện nhưng cũng chỉ đành làm theo lời hải tặc, gặp hải tặc nào nóng tính mà nghe lải nhải nhiều sẽ chém người thật đấy. Mấy người lính canh ở bến tàu, gia đình bị đại bác bắn sập nhà khi nãy chính là lời cảnh cáo dành cho bọn họ.
Nhất thời cả thị trấn vang vọng tiếng ai oán, đâu đâu cũng là tiếng mắng chửi, tiếng van nài và tiếng khóc than.
"Kết thúc ở đây đi, đám hải tặc!" Đội trưởng quân đội quốc vương mặc áo giáp nhẹ màu bạc của kỵ sĩ, tay cầm một cây thương dài, trông rất oai phong. Hắn hét lớn: "Ta là đội trưởng Lancer của quân đội quốc vương. Phụng mệnh quốc vương trục xuất hải tặc, mau bó tay chịu trói đi!"
Mấy người lính phía sau Lancer đồng thanh hô: "Mau bó tay chịu trói đi!"