Cũng may nơi này là quân doanh, ngoại trừ Tom và Karoo cảm thấy sợ ra, các học viên khác chẳng những không hề để tâm mà còn nhìn Doberman đầy kính nể. Vết sẹo chính là huân chương của quân nhân, khuôn mặt của trung tướng Doberman bị thương thành như thế, có thể tưởng tượng được trận chiến mà hắn đã trải qua hung hiểm đến mức nào.
“Tôi cũng là học trò của thầy Zephyr như các bạn.” Doberman rất kính trọng Zephyr: “Thẳng thắn mà nói, trình độ của tôi còn lâu mới so được với thầy Zephyr. Chỉ là thầy ấy đã yêu cầu thì tôi cũng xin mặt dày đến đây giao lưu với các bạn.”
Thật ra là dạo này hắn bị những thay đổi của Akainu dọa khiếp vía, cần phải ra ngoài để thư giãn gấp. Vừa hay Zephyr tìm tới hắn, thế là hắn liền thuận thế đồng ý.
Mặt khác, Doberman cũng muốn đến xem thử rốt cuộc đoàn du lịch Hope trong truyền thuyết là thần thánh phương nào… Rõ ràng không kiểm tra ra thuốc lá kia có bất cứ vấn đề gì cả, vậy thì tại sao đại tướng Sakazuki thay đổi khủng bố thế?
“Đừng nói những lời khiêm tốn này nữa.” Zephyr nói: “Kiếm thuật và Haki của trung tướng Doberman đều rất xuất sắc, mọi người phải nghiêm túc học tập.”