“Đúng rồi.” Trương Đạt Dã ngồi xuống đối diện Artoria thăm dò: “Lần trước lúc tôi nói chuyện điện thoại với ngài Zephyr và ngài Sengoku thì cô đang đánh nhau với Mắt Diều Hâu nên không nghe được nhỉ.”
Artoria nghiêng đầu, trong đôi mắt màu xanh biếc lộ ra một tia nghi hoặc, không biết tại sao cậu lại nhắc tới chuyện này: “Là vì cậu đã đồng ý từ trước nên không thể thất hứa à? Yên tâm, tôi cũng không phản cảm đi trung tâm hải quân xem thử.”
“Hả?” Trương Đạt Dã sửng sốt một chút, tiếp tục nói: “À, vậy thì tốt. Mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi hỏi rồi, bọn họ nói bao ăn ở.”
Artoria chớp chớp mắt, hình như hiểu đại khái ý của Trương Đạt Dã rồi.
“Trung tâm hải quân khổng lồ sung túc lắm, vốn đã nuôi một đám vua dạ dày rồi, thế nên bình thường bọn họ dự trữ nguyên liệu nấu ăn cực kỳ đầy đủ. Chưa kể đầu bếp chắc chắn đều là nhân tài đã trải qua thiên chuy bách luyện. Cho nên...”