Mọi người hai mặt nhìn nhau, Thụy Manh Manh tò mò hỏi: “Sao cậu ấy thành thạo thế?”
Trương Đạt Dã nói: “Một phương diện là vì da mặt dày, phương diện khác có thể là vì chạy việc vặt tương tự nhiều rồi, đã thành thói quen.”
Sự thật chứng minh, ánh mắt của ông chủ cửa hàng giải khát rất nhạy, trang phục của Diệp Ngôn hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, đặc biệt là trẻ con và mấy cô nàng trẻ tuổi. Bọn họ không kháng cự nổi tạo hình và hành vi dễ thương của Diệp Ngôn, không ít người lôi kéo Diệp Ngôn chụp ảnh chung rồi cầm tờ rơi, vui sướng chạy tới cửa hàng kia, làm chủ tiệm kiếm lời rất nhiều.
Diệp Ngôn phát tờ rơi xong trong nháy mắt, nhanh nhẹn theo kịp đội ngũ đồng bạn, vẻ mặt khoe khoang hỏi: “Sao, biết hành vi nghệ thuật của tôi đáng gờm đến mức nào chưa?”
“Anh Ngôn, về sau thằng em này mà không ăn nổi cơm thì chỉ có thể trông cậy vào anh thôi.” Trương Đạt Dã vỗ vỗ lưng cậu ta, cảm thấy hình tượng, phong thái và năng lực nghiệp vụ này của Diệp Ngôn mà không đi phát tờ rơi thì tiếc lắm. Cũng càng thích hợp tới vài tiệm không thể miêu tả làm anh xã cho các chị tinh anh.