Dù các đầu bếp và những người phụ trách bưng món ăn lên đều cảm thấy mức hao hụt đồ ăn hơi nhanh nhưng mọi người nhất trí cho rằng chắc là do đông người quá.
Lần này không cần phải lo lắng đầu bếp kiệt sức nữa, một phần là do Trương Đạt Dã đặc biệt dặn dò các đồng bạn tém tém một chút, phần khác là vì các bà nội trợ trong làng đều có thể thay phiên nhau ra trận.
Trương Đạt Dã vừa tiễn bước trưởng làng nằng nặc đòi mời rượu, giờ cậu đang nói chuyện phiếm với hai anh em Paul.
Paul có một người anh tên là Artem đang làm việc trong một tiệm rèn ở thị trấn Shells. Artem lưng hùm vai gấu, nếu hai người không nói thì chẳng ai nhận ra bọn họ là anh em ruột.
“Mọi người nhiệt tình quá.” Trương Đạt Dã hơi phiền não, người nào cũng nhất định phải tới cạn ly thì ai mà chịu nổi? Cho dù cậu đổi rượu thành nước trái cây để cạn ly với bọn họ thì cũng không uống nổi. Cậu muốn kéo Tom qua để chắn rượu lắm rồi đây này, ít nhất khi Tom thất tình mua say thì chai rượu rỗng có thể chất đống thành ngọn núi nhỏ.