Thuyền của Chính Phủ Thế Giới đến vào khoảng 9 giờ tối. Bên tới không phải cơ quan kiểu CP mà là một ban ngành riêng để quản biển Đông. Bởi vì thời gian quá muộn, bọn họ cũng chỉ bận rộn giao tiếp với hải quân, không quấy rầy đám Trương Đạt Dã.
Diệp Ngôn sợ cành mẹ đẻ cành con nên cố ý phái Tùy Phong Nhĩ qua đó nghe lén.
May mà không xảy ra mấy chuyện máu chó kiểu quan viên muốn trốn tránh trách nhiệm nên cắn ngược lại đoàn du lịch Hope bọn họ và vân vân, cũng chỉ là tiếp nhận bình thường thôi.
Về phần số công nhân chạy trốn thì phương án tạm thời là tập trung thêm ít phạm nhân từ nơi khác tới, từ từ lại điều tra tới đám người chạy trốn sau, trông có vẻ cũng không ôm hi vọng quá nhiều. Biển rộng mênh mông, bao nhiêu người như vậy, tùy tiện tìm một chỗ thay hình đổi dạng làm lại cuộc đời mới thì cũng khó mà phát hiện ra được. Đâu thể lập tức ban bố hơn 1000 lệnh truy nã một lúc.
Khi nhắc tới đoàn du lịch Hope, giọng của thượng tá Purinpurin rất chi là kính nể và ca ngợi, còn đám quan viên của Chính Phủ thì cực kỳ tò mò.