Diệp Ngôn thắc mắc: “Anh không thể khóa thế nào mở khóa thế ấy được à?”
“Tôi mà làm được thì trước đó đã chẳng bảo bọn họ để cửa cho ông già Noel rồi.” Trương Đạt Dã phiền muộn: “Năng lực này không khoa học chút nào. Càng muốn dùng thì lại càng không dùng được, trong trạng thái vô thức lại rất dễ dàng. Tôi cũng không khống chế được…”
“Được rồi. Được rồi.” Diệp Ngôn thả Cờ yêu đi vào mở cửa: “Còn nữa, có phải sếp Dã đã quên gì rồi không?”
Diệp Ngôn đưa bàn tay ra, xoa xoa ngón cái và ngón trỏ, điên cuồng ám chỉ.
Trương Đạt Dã lập tức hiểu ra: “Quà của cậu à? Tôi cân nhắc tìm cậu để hợp tác phát quà tặng thì phải tiết kiệm được một phần chứ hả? Đằng nào cậu cũng không tin vào ông già Noel mà.”