Tom xoa tay hầm hè, chảy nước miếng. Mặc dù nó đã ăn no nhưng từ trước tới giờ nó chưa từng được thưởng thức hương vị cá sấu. Tom cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm.
“Ồ, con mèo này biết nấu ăn à? Còn làm rất giỏi nữa.” Ban đầu Garp muốn tự mình ra tay, nhưng sau khi thấy động tác thành thạo của Tom, ông chợt cảm thấy các đầu bếp ở bộ chỉ huy hải quân cũng chỉ đạt đến trình độ này mà thôi.
“Khả năng nấu nướng của Tom rất tuyệt đấy, ngài có thể nếm thử súp do nó nấu… Thôi quên đi, coi như tôi chưa nói gì.”
Đang lúc Trương Đạt Dã nói chuyện, Luffy đã bưng nồi lên, uống một hơi cạn sạch súp nóng.
“Luffy! Sao cháu lúc nào cũng uống hết sạch thế?” Garp bó tay hết cách với Luffy, xét từ phương diện ăn uống, ông tin tưởng trong tương lai Luffy chắc chắn sẽ trở nên rất mạnh.