Chờ đoàn người Trương Đạt Dã đều ra khỏi cửa thành, binh lính đang muốn đóng cửa thì có bóng người lao vèo tới, muốn xông vào.
Là người bị đuổi ra khỏi thành tối hôm qua, hắn vẫn luôn đứng ở góc tường chờ cơ hội, chuẩn bị chui vào theo xe rác, lại không ngờ ra khỏi thành không phải xe rác mà là vài người. Nhưng hắn cũng không bận tâm quá nhiều, nếu có cơ hội thì cần phải trở về!
Sau đó hắn bị hai họng súng đen ngòm chĩa vào đầu, ủ rũ cúi đầu lui lại ngồi xổm, trơ mắt nhìn binh lính đóng cửa lại.
Không sao cả! Người này nhìn bóng lưng đám người Trương Đạt Dã đi xa, chỉ cần chờ mấy người này trở lại, hắn sẽ lặng lẽ theo phía sau giả vờ mình là người đi cùng họ!
Chỉ cần có thể trở về trong thành, dù ăn trộm, ăn cướp hay đánh bạc đều có thể kiếm được tiền! Có tiền thì không cần ở nơi này rồi! Mình không muốn cướp rác rưởi ăn như đám người hạ đẳng kia!