“Cho dù có thuật nhìn ban đêm thì cũng chỉ có thể nhìn được trong bóng tối, có nhìn xuyên qua sương mù được quái đâu.” Diệp Ngôn thả bốn con Cờ yêu ra: “Mỗi người gác một hướng.”
“Rõ!” Bốn con Cờ yêu chen lấn tranh nhau giành vị trí, nhất là khu vực đuôi thuyền ngoài tầm mắt của Diệp Ngôn.
Mãi cho đến tận khi trời sắp sáng tỏ, Kim Nhị Bằng đang chuẩn bị tan làm mới thấy trên mặt biển có một vật đang lắc lư.
Đó là một chiếc thùng gỗ, phía trên cắm một lá cờ viết năm chữ Hán “Kho báu Poseidon đằng trước”, là chữ Hán đấy.
Kim Nhị Bằng không hiểu rõ lắm về văn hóa cúng thần Poseidon để cầu bình an ở nơi này, chỉ thấy dòng chữ này vừa có thần vừa có kho báu, hình như là thứ tốt. Nó lập tức bay tới vớt đồ lên, phấn khởi chạy đi tìm Diệp Ngôn dâng bảo vật.