Diệp Ngôn kiểm tra Tom từ trên xuống dưới một lượt đến tận khi Tom cũng không tìm ra cái gì, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trương Đạt Dã.
“Ờ thì… Dù sao nếu có một ngày Tom đang đánh nhau với người ta mà tự nhiên lại có thể tế Cờ yêu của cậu ra cũng đừng ngạc nhiên quá. Cứ bảo Cờ yêu của cậu phối hợp chiến đấu với nó là được.” Trương Đạt Dã đương nhiên không thể giải thích nguyên lý của Tom, chỉ có thể nói mọi khả năng có thể xảy ra.
“Thế à…” Diệp Ngôn như có điều suy nghĩ, một lúc lâu sau đột nhiên vẻ mặt thay đổi, hóa thành mẹ mìn: “Tom ơi, mày có muốn trở thành Cờ yêu của tao không? Có thể trường sinh bất lão đấy…”
“Nằm mơ bắt con tưởng bở!” Trương Đạt Dã vỗ cái bép vào lưng Diệp Ngôn: “Sao cậu dám dụ dỗ mèo nhỏ nhà lành hả? Với cả Tom không phải yêu quái, sao có thể làm Cờ yêu được?”
“Yêu quái đều do tu luyện mà ra.” Diệp Ngôn chỉ ra ngoài khoang thuyền: “Ngay cả đám ngu ngốc kia còn có thể lăn lộn thành yêu vương cơ mà. Tôi thấy xương cốt của Tom rất hoàn hảo, có thể tu luyện trở thành một yêu quái vô song trong phút chốc.”