Trương Đạt Dã đáp: "Được thì được, nhưng em dùng phòng bếp làm gì?"
"Em nấu cơm cho Papug. Thầy ấy là thú cưng của em, thích ăn nghêu em nấu. Nấu cơm cho thú cưng nhà mình là trách nhiệm của chủ nhân nha!" Keimi vừa nói vừa nhảy nhảy vào bếp.
Một giây sau đó, Trương Đạt Dã cảm nhận được Artoria, Thụy Manh Manh và Sharkler tặng cho mình những ánh mắt tràn đầy thâm ý. Nấu cơm cho thú cưng là trách nhiệm của chủ nhân, nhưng vị chủ nhân nào đó của quán rượu hình như vẫn luôn để mèo cưng nhà mình nấu cơm thì phải.
"Đừng có nhìn tôi như thế. Có phải tôi chưa nấu bao giờ đâu. Chẳng qua là Tom không thích ăn thôi!" Trương Đạt Dã khóc không ra nước mắt. Phải nói từ đâu bây giờ? Mèo nhà tôi nhìn đồ ăn tôi nấu, trở tay làm tám món một canh.
Artoria còn nhớ chuyện này, đó là đêm cô mới tới, giữa một bàn thức ăn ngon là một món vô cùng khác người. Nhưng cô cảm thấy cũng bình thường thôi, ít nhất còn ngon hơn khoai tây nghiền của Gawain.