Artoria cắn hai miếng đã giải quyết xong bánh ngọt trong tay, đứng ra ngăn cản cậu: “Tại sao lại muốn đánh nó? Tom không phạm lỗi gì mà.”
“Tôi chưa nghĩ ra lý do, nhưng nếu Artoria đã nói vậy thì tôi sẽ nể mặt cô.” Trương Đạt Dã ngồi xuống, vuốt phẳng ống tay áo: “Rồi nhé Artoria. Lần này cô cản tôi rồi, lần sau cô không cần nhúng tay vào nữa.”
“Ừm.” Artoria vươn tay cầm lấy miếng bánh tiếp theo.
Tom giang tay chớp chớp mắt, có phải có chỗ nào đó sai sai không nhỉ?
Bắt đầu lại việc kinh doanh sau hơn một tuần đóng cửa giống như việc tác giả văn học mạng xác chết vùng dậy sau một khoảng thời gian lười biếng ngừng đăng chương vậy.