Tom cũng làm ra động tác tương tự với cậu, tuy chẳng hiểu hai hàm răng trắng tinh chỉnh tề kia có gì mà xỉa.
"Không phải cơm nhà càng ngon, mà là tay nghề của thầy Tom càng tuyệt mới đúng chứ?" Thụy Manh Manh gạt cặn đồ ăn vào thùng rác rồi chồng một đống đĩa cao ngất lên.
Mọi người đều rơi vào trạng thái ăn no không muốn nhúc nhích, chỉ có Thụy Manh Manh lúc nào cũng chăm chỉ như vậy thôi.
Trương Đạt Dã nhìn Tom: "Cũng có nguyên nhân này đi. Đúng rồi, không phải cô muốn học tài nấu nướng của Tom à? Cũng gần hai tháng rồi còn gì? Học tới đâu rồi?"
"Cũng… tạm được. Thật ra tôi chỉ giỏi thái đồ ăn." Thụy Manh Manh không có lòng tin với chính mình.