"May mắn thay, SpongeBob đã sử dụng sức mạnh kỳ diệu từ thế chất không bị phá hủy của bọt biển. Đây là võ học huyền diệu chỉ sử dụng được năm lần trong đời và bây giờ là lần cuối cùng, vì muốn ngăn cản hành động xấu xa của tên Plankton ác độc nên anh buộc phải làm như vậy..."
"... Plankton liên tục tung ra mười tám chưởng nhưng vẫn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của SpongeBob. Tuy nhiên, SpongeBob cũng bị đánh lùi về sau một bước. Anh không biết rằng chính cái lùi của mình đã khiến võ học ở lâu đài Bikini lùi lại hai mươi năm."
"Chúng ta đến trạm dừng chân rồi, muốn biết phần tiếp theo thế nào xin mời chờ lần sau." Thấy đã sắp đến thành phố Long Cung, rốt cuộc Trương Đạt Dã thở phào nhẹ nhõm. Nếu cứ kéo dài thêm một giây phút nào nữa, có lẽ cậu không thể "chế" thêm được câu nào, đành phải hòa hoãn một chút.
"Ơ? Sao lại thế?" Công chúa Shirahoshi hơi tủi thân. Ở đâu có việc đang kể chuyện lại ngưng giữa chừng thế này? Rốt cuộc SpongeBob có đánh thắng Plankton hay không?
Tom cũng muốn nghe tiếp. Nó phát hiện ngoài truyện ma ra, nó còn thích thêm một thể loại truyện mới nữa, loại truyện này chỉ làm người nghe cảm thấy hồi hộp chứ không hề đáng sợ.