Lần nữa trở lại vị trí của mình, Trương Đạt Dã không tránh được bị một đám người than phiền. Trương Đạt Dã chỉ đành giải thích rằng mình cần phối hợp công việc của hải quân, không có cách nào khác.
Đám người này không dễ tống cổ như thế, nhao nhao hô hào đòi giảm giá.
"Hừ~" Trương Đạt Dã kinh ngạc, còn tưởng chỉ có mình cậu không bị sắc đẹp mê hoặc thôi chứ, không ngờ đám khách nhà cậu cũng tỉnh táo ghê. Mồm thì nhao nhào đòi xem mỹ nhân, thật ra thì nhịn một bụng ý xấu chờ ở chỗ này.
Trương Đạt Dã xắn tay áo cười mắng: "Giảm giá rượu thì nằm mơ đi, giảm cái chân thì qua đây tôi đánh gãy cho! Đâu đâu đâu, tôi xem ai cần giúp đỡ nào!"
"Shhh..." Quán rượu vang lên tiếng hít khí lạnh.