Trong lúc mấy người cười nói đã gần tới buổi trưa, đương nhiên phải giữ Keimi lại ăn cơm trưa.
"Nhiều món thật, phong phú ghê!" Keimi nhìn một bàn thức ăn, lo lắng nói: "Nhỡ ăn không hết thì sao ạ?"
Trương Đạt Dã xoa đầu cô bé cười xấu xa: "Yên tâm, lượng cơm của anh rất lớn, một bữa có thể ăn một bé nhân ngư."
"Ơ~~~ Ăn nhân ngư á!"
Vẻ mặt Keimi bị dọa sợ rất khoa trương, dù đã quen thuộc cũng dễ dàng bị dọa.