Thế mà còn không phải đe dọa à? Quốc vương tức đến mức môi run run, chỉ một ngón tay vào Trương Đạt Dã: "Cậu..."
Chưa kịp nói gì đâu, đã thấy Trương Đạt Dã rút một thanh kiếm ra, quốc vương sợ hãi rụt tay lại.
Nhưng Trương Đạt Dã không làm gì hắn ta mà quay người vung kiếm, một luồng kiếm khí vàng khổng lồ chém ngang bến tàu tan hoang, dấy lên sóng lớn trên biển cách đó cả trăm mét.
Trước vẻ mặt kinh hãi của quốc vương và đội cận vệ, Trương Đạt Dã quay đầu lại, nở một nụ cười thân thiện:
"Thấy chưa hả? Tuy tôi có khả năng chém chết ông chỉ bằng một kiếm, hơn nữa đủ năng lực để một mình đánh bại cả đội cận vệ của ông nhưng tôi tuyệt đối không có ý đe dọa ông. Nào, xin quốc vương bệ hạ nhắc lại xem, vừa nãy ông nói mèo của tôi thế nào cơ?"