Thẩm Hải Chu bán tin bán nghi, vết thương trên mặt mình, chính là do lão cha mình đánh, mà đó chính là cường giả tu luyện ở cảnh giới Luyện Thần, đã lưu lại một tia sức mạnh của cảnh giới Luyện Thần.
Cố ý để mặt hắn trong thời gian ngắn không thể bớt sưng, để dạy dỗ hắn đây.
Viên đan dược này mà ăn vào, thì có thể bình phục được sao?
Nuốt một viên đan dược, Thẩm Hải Chu chắp tay nói: "Lòng tốt của cô nương, tại hạ xin ghi nhớ, dù sao thì đây cũng là vết thương mà cha cố tình để lại cho ta, là do bàn tay của một võ giả Luyện Thần...
"Chết tiệt, khỏi rồi?"