Trong lúc Khương Đại Xuyên còn đang ở Tình châu tức giận bất bình bản thân vốn là hung đồ, là ác nhân đứng đầu thiên hạ lại bị người khác chặn mất một đường, trọn đời không thoát thân ra được. Thì Từ Ngôn ở dãy núi Đằng Vân đang dốc hết sức lực biểu hiện ra một bộ trung thực đầy an phận của mình.
Ít nhất giữa ba trăm đồng môn này, hắn muốn tận lực biểu hiện ra một bộ tầm thường nhất mới được.
Thuyền sắt lớn rời khỏi Địa Kiếm tông đi thẳng tới chỗ sâu trong sơn mạch, chui vào trong tầng mây mù như thể lướt đi trong biển mây, thanh thế kinh người.
Từ Ngôn ở lại phía sau cùng thuyền lớn cùng với Vương Chiêu Phí Tài, cách đó không xa là hai đệ tử áo xanh đang đang thấp giọng nói chuyện với nhau. Hai người này nói chuyện rất khẽ, căn bản hai người Vương Chiêu Phí Tài không nghe ra được, chỉ có Từ Ngôn ỷ vào bản thể mạnh mẽ mới nghe ra.
"Lần này ngay cả đệ tử Trúc Cơ Cửu Phong động chúng ta cũng bị sai khiến đi, xem ra không gian bên trong Huyền Băng nhai sắp không chịu nổi rồi."