Trải qua một đợt hiểm cảnh, hơn phân nửa đồng môn chết hết khiến Vương Chiêu không chỉ phẫn nộ mà còn tự trách mình không thôi.
Vốn tưởng rằng lần chạy trốn này có gia trưởng nhà mình tọa trấn, không nghĩ tới Trang Vạn Kiệt làm phản đảo Lâm Uyên, lại kéo hai Kim Đan đảo Bát Lan tới, cuối cùng còn đụng phải tông chủ Kim Ngọc phái trở về thành.
Cục diện liên tiếp biến ảo khiến Vương Chiêu với chút ít kinh nghiệm không cách nào ứng phó được. Chưa kể nếu không có Từ Ngôn thì nàng cùng Phí Tài đã phải bỏ mạng dưới đạo kiếm khí kinh người của Ngọc Nữ rồi.
Vương Chiêu đi theo sau Chân Vô Danh cùng huynh muội Hoa gia, vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía đám thi thể đệ tử đảo Lâm Uyên. Hai tay nàng siết chặt rồi lại buông ra, sau đó lại siết chặt lại.
Nỗi lòng xoắn xuýt khiến vị đại sư này cảm nhận được sự vô lực của mình, vô lực khi đối mặt với Kim Đan, nhỏ bé khi đối mặt với Nguyên Anh.