Sinh Mệnh pháp tắc mỉm cười: “Tiểu Mộ, thực ra ta không thích cái tên nói lắp như ngươi một chút nào, ngươi biết không?”
Tiểu Mộ lau máu bên khóe môi: “Không… cần…”
Sinh Mệnh pháp tắc lắc đầu cười: “Không cần ta thích, đúng không?”
Nói đoạn, nàng chầm chậm đi về phía Tiểu Mộ, cười nói: “Tiểu Mộ, ta thực sự không hiểu năm xưa vì sao chủ nhân lại nhận nuôi ngươi! Ừm… chắc là do thương hại ngươi! Dẫu sao thì lúc ấy ngươi cũng đáng thương thật! Chủ nhân chỉ thương hại ngươi thôi, chứ không có yêu ngươi, ngươi biết không?”
Tiểu Mộ nhìn chằm chằm Sinh Mệnh pháp tắc, cây chủy thủ trong tay nàng rung lên. Ngay sau đó, nàng biến mất.