Diệp Huyền liếc nhìn Mục Tiểu Đao ở phía xa xa. Mục Tiểu Đao lại nhìn sang chỗ khác, như thể ban nãy không phải nàng nói vậy!
Pháp Tắc Chân Ngôn!
Diệp Huyền thu hồi ánh mắt và nhìn cơ thể nứt vỡ của mình, thầm nhủ: Xem ra khi nào có thời gian phải bảo cha mình để lại chân ngôn gì đó mới được!
Lúc này, cơ thể Diệp Huyền đã khôi phục lại như thường. Hắn nhìn Đồ ở phía xa xa, ấy thế mà không thấy Đồ đâu nữa! Ở đằng xa, Ngôn Tiểu Tiểu cũng nhíu chặt mày, nàng mấp máy môi, không biết đang nói gì đó. Không gian xung quanh nàng đột nhiên chia tách. Những tầng không gian chia tách ấy như những chiếc gương, bên trong là vô số Ngôn Tiểu Tiểu và Đồ, trông quỷ dị vô cùng!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn trở nên nghiêm trọng. Ngôn Tiểu Tiểu này cũng lắm trò phết nhỉ!