Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn, hắn cười: “Thiên Tôn, nói thật các ngươi coi trọng ta quá rồi đó? Để ta đếm xem nào, chậc chậc, bốn mươi sáu cường giả Quy Nhất cảnh, hơn một trăm cường giả Thành Đạo cảnh… Ta mới đạt Ngự Đạo cảnh thôi đấy! Các ngươi chơi thế có quá đáng lắm không?”
Thiên Tôn nhìn hắn và mỉm cười: “Ta đã điều tra về ngươi, trước kia ngươi có rất nhiều đối thủ, thế nhưng bọn họ đều đã chết! Vì sao? Có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là vì bọn họ coi thường ngươi! Không dốc hết sức giết ngươi, luôn cho ngươi cơ hội để ngươi trưởng thành! Thế nên ngươi còn sống, còn bọn họ thì chết! Chúng ta sẽ không phạm phải sai lầm giống bọn họ! Ngươi xem, chúng ta có đủ coi trọng ngươi chưa?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Tôn nhìn xung quanh, nàng mỉm cười: “Diệp Huyền, người của ngươi đâu?”
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, trong lòng thầm chửi mẹ kiếp, lão tử cũng muốn biết người của mình đâu đây này!