Sơn Khâu lại nói: “Thực ra bình thường thì những món thần vật này sẽ không thể rời khỏi nơi này được, bởi giá trị nghiên cứu của chúng là quá lớn! Chúng cũng là biểu tượng của Địa Linh tộc chúng ta! Đừng nói là cho người ngoài, đến cả người trong Địa Linh tộc phải lập được công lao cực lớn mới có thể vào chọn một món!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta được nhờ phúc của cha ta!”
Sơn Khâu mỉm cười: “Đúng vậy! Ta là huynh đệ với hắn ta, nếu như theo ý của ta thì ta sẵn sàng tặng Chiến Thần Giáp cho ngươi. Thế nhưng ta cũng hết cách, có nhiều chuyện không phải một mình ta là có thể quyết định được!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu! Bá phụ đã nể mặt ta lắm rồi! À đúng rồi, bá phụ này, sao ngươi trở thành huynh đệ với cha ta được vậy?”
Sơn Linh cũng nhìn Sơn Khâu, trong mắt nàng tràn ngập vẻ tò mò.