Mục Thiên trầm mặc.
Ngày xưa đúng thật là Vũ Trụ Thần Đình có giúp đỡ Đại Hành vương triều, hơn nữa như lời Ma Y nói, mục đích của Đại Hành hoàng đế chính là phân chia đại bàn của Bất Tử Đế Tộc!
Ma Y quay người nhìn về phía xa xa, khẽ nói: “Thần Đình phát động chiến tranh là để bảo vệ trật tự vũ trụ, không để tội nhân ách nạn tiếp tục được sống chứ không phải để đồ sát sinh linh. Mục Thiên nguyên soái, Diệp Huyền là tội nhân ách thể, song Ngũ Duy vũ trụ thì không phải. Thế nên Vũ Trụ Thần Đình chúng ta sẽ chỉ nhắm vào hắn và đám người kia. Ngũ Duy vũ trụ không giúp hắn nên chúng ta sẽ không tới Ngũ Duy vũ trụ.”
Mục Thiên nhìn Ma Y: “Thế theo ngươi thấy giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ lại chủ động ra tay?”
Ma Y nói: “Ta tới Ngũ Duy vũ trụ, chắc chắn bọn họ sẽ phái người ngăn cản ta! Thế nên làm vậy chẳng có ý nghĩa gì. Mà hiện giờ bọn họ cũng đã rời khỏi Cửu Duy vũ trụ, chúng ta cũng không cần phải đánh Cửu Duy vũ trụ nữa. Mục đích đã đạt được, vậy thì tiến công thôi! Bằng không tí nữa hai kiếm tu kia mà ra tay thì chiến cuộc sẽ bất lợi với chúng ta!”