Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Chắc ngươi cũng nên tìm hiểu về đoạn ân oán đó! bởi lẽ ngươi là người duy nhất có thể hoá giải ân oán giữa hắn ta và Bất Tử Đế Tộc!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Ngươi hận hắn ta sao?”
Đông Lý Tinh khẽ mỉm cười: “Đứng trên góc độ làm tộc trưởng của Bất Tử Đế Tộc thì ta hận hắn ta, bởi lẽ vô số tộc nhân đều đã chết trong tay hắn ta. Thế nhưng ta lại không có tư cách hận hắn ta, mà cũng chẳng dám hận. Nếu đứng trên góc độ là dì của ngươi, ta cũng không hận hắn ta, thậm chí còn hiểu cho hắn ta.”
Diệp Huyền nói: “Làm tộc trưởng chắc chắn rất mệt nhi?”
Đông Lý Tinh mỉm cười: “Mệt lắm! Thực ra tộc trưởng phải do mẹ ruột ngươi làm cơ, bởi vì thiên phú của nàng ta tốt hơn! Thế nhưng bởi chuyện kia nên nàng ta không những bất đồng với phụ thân mà còn hận cả gia tộc! Chỉ là không ngờ vì ngươi mà nàng ta lại chủ động liên lạc với gia tộc!”