Diệp Huyền trầm mặc.
Tiểu Ách đột nhiên nói: “Nhỏ không nhịn được thì ắt sẽ đại loạn! Phải nhịn!”
Ở phía xa xa, nam tử trẻ tuổi trầm giọng nói: “Tiểu thư, phú quý cầu chẳng được, chúng ta mà tận dụng được cái này thì Tiêu gia chắc chắn sẽ phất lên!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Diệp Huyền: “Hơn nữa nếu hiện giờ chúng ta từ bỏ thì sau này có lẽ người này sẽ báo thủ Tiêu gia chúng ta. Khi ấy sẽ càng phiền phức hơn! Nếu đã vậy thì chi bằng bây giờ chúng ta cứ xử hắn rồi đoạt lấy những bảo vật kia!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Trước đó ta đã cứu ngươi đấy!”