Phương Tuyết nhìn Lâm Tô với vẻ phẫn nộ. Lúc này, nàng liếc nhìn xung quanh rồi đột nhiên chỉ vào Diệp Huyền vừa mới bò dậy từ đống đổ nát: “Ta cho ngươi hay, người ta thích chính là hắn!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn nhảy lên. Hắn thấy hơi hoang mang, trong lòng kinh hãi: “Tiểu Ách! Đậu má, Ách Nạn pháp tắc nhà các ngươi vô lí quá rồi đấy! Thế này mà cũng chơi cho được? Hả?”
Bên trong Giới Ngục tháp, vẻ mặt Tiểu Ách khó coi vô cùng. Nàng phẫn nộ nói: “Ai bảo ngươi đứng đây hóng hớt làm gì? Ta cho ngươi hay, dù sao ngươi cũng không được phép ra tay. Ngươi mà ra tay thì phi đao của nữ nhân đó sẽ đâm vào đầu ngươi!”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, Phương Tuyết đột nhiên chạy đến trước mặt hắn. Nàng ôm chặt lấy cánh tay hắn, sau đó nhìn Lâm Tô với ánh mắt khiêu khích: “Lâm Tô, người ta thích chính là hắn!”