Sau khi lấy được đáp án, oán khí và lo lắng trong nội tâm Lý Như Tùng biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là tràn đầy ước mơ.
Nhưng hai người tuyệt không tiếp tục xâm nhập thảo luận sâu về vấn đề này, đồng thời giữ một khoảng cách thoả đáng, có một số việc chỉ có thể hiểu ý không thể nói ra ngoài.
Chẳng qua Lý Như Tùng đã không thể chờ đợi thêm được nữa, đầu tiên hắn đi đến Pháp viện xử lý xong vấn đề thủ tục, sau đó trực tiếp đi quân doanh, đồng thời còn có dự định chuyển nhà vào trong quân doanh, hắn phải lập tức luyện binh, quân đội nếu được trang bị súng đạn thì tính kỷ luật sẽ trở nên cực kỳ quan trọng, không phải quơ đại đao xông lên tự do phát huy.
Nhưng súng đạn cũng chỉ có thể để quân đội của Đại Minh nâng cao một bước, lương thực vẫn thủy chung là nền móng của tất cả, bất kể là chiến tranh, hay là thương nghiệp, không có lương thực đàm luận chiến tranh thì chính là thuần túy đùa nghịch lưu manh.
Từ góc độ này để xem xét thì các quan văn yêu cầu nghỉ ngơi dưỡng tức cũng không phải không có đạo lý, lương thực dự trữ của triều đình chỉ có như vậy, đánh một trận đại chiến liền vét gần hết, tiếp đó liền phải tăng thuế, vì vậy có thể không đánh thì không đánh.