Chương 206: Người may mắn
Lúc này, Lâm Phàm liếc nhìn thanh niên thời thượng này, khóe miệng nở nụ cười. Ban đầu hắn không muốn bán bánh kếp, nhưng bây giờ hắn phát hiện ra rằng loại cảm giác này thực sự rất tốt, để người khác thưởng thức được đồ ăn ngon không nên xuất hiện trên trái đất, trong lòng hắn có chút thỏa mãn.
“Ông chủ nhỏ, anh cho thêm nhiều một chút được không? Làm to thêm chút nữa, tốt nhất là to như cái nồi ý!” Trước cửa gian hàng, một nhân viên văn phòng đưa tay ra hiệu, anh ta đã xếp hàng rất nhiều lần và hôm nay được chọn khiến cho anh ta rất phấn khích, cuối cùng ta cũng có thể thưởng thức lại những chiếc bánh kếp hằng mơ ước bấy lâu nay.
Lâm Phàm cười nói: "Chúng đều lớn như nhau cả.”
Nhìn những động tác điêu luyện của ông chủ nhỏ, một mùi hương ngào ngạt lại xộc vào mũi làm cho chàng nhân viên nhỏ khó lòng nhịn được, mặc dù chưa từng được nếm qua nhưng mùi hương kia đã xộc vào trong khoang mũi, len lỏi vào từng ngóc ngách của khứu giác, khẽ ngửi thôi cũng làm cho lòng người say mê.
Lâm Phàm thuần thục cho bánh vào trong túi ni lông: "Xong rồi!”
Loại món ngon này hẳn là nên được bày trên chiếc mâm đắt tiền và thêm một ly rượu vang đỏ, nghe âm nhạc chậm rãi nhấm nháp. Vậy mà bây giờ lại bị bỏ vào loại túi ni lông rẻ tiền này, tuy hạ thấp địa vị nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ có thể hạ thấp được vị ngon của nó.
Anh chàng nhân viên bé nhỏ không thể chờ đợi thêm nữa, không sợ bỏng miệng mà lập tức cắn một miếng, gương mặt lộ vẻ mê say.
Cảm nhận của mỗi người sau khi nếm thử bánh kếp đều không giống nhau nhưng mặc kệ có cảm nhận gì đi nữa thì kết quả sau cùng chính là hưởng thụ, dễ chịu và hạnh phúc.
Vị giác được thỏa mãn rất nhiều và trạng thái tinh thần của con người sẽ duy trì ở luôn trạng thái tốt nhất.
Những người không được chọn nhìn những người được nếm thử những chiếc bánh kếp thơm ngon kia thì ánh mắt lóe lên sự ngưỡng mộ, nhìn thấy họ được ăn món ngon như thế thì trong lòng họ có loại cảm giác bị giày vò khó tả.
Tại thời điểm này.
Chàng trai thời thượng vừa đi đến cuối ngã tư đường thì bị một phóng viên chặn lại.
“Xin chào! Có phải bánh kếp bạn đang cầm trên tay là của cửa hàng bên đó đúng không?” Phóng viên hỏi.
Chàng trai thời thượng nghi ngờ hỏi: “Anh là ai?”
“Ồ, tôi là một phóng viên ẩm thực. Tôi nghe nói bánh kếp ở đây rất ngon vì vậy tôi muốn phỏng vấn bạn.”
Chàng trai thời thượng nghe thấy đây là phóng viên, hơn nữa còn muốn phỏng vấn ẩm thực của Lâm đại sư, tự nhiên cậu ta cảm thấy vô cùng sùng bái.
“Anh hỏi đúng người rồi! Bánh kếp do ông chủ nhỏ làm không chỉ dùng từ món ngon để hình dung thôi đâu! Tôi cũng không biết dùng từ gì để diễn tả chúng bởi vì nếu như không tự mình thử nó thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được mùi vị đó.” Chàng trai hào hứng nói.
Người phóng viên gật đầu: "Ừm! Vậy thì cho tôi hỏi tại sao sau khi ăn bánh kếp xong cậu lại có biểu hiện quá khích như vậy?”
Chàng trai hơi khó hiểu: "Tình huống này tôi cũng không biết giải thích làm sao, nhưng khi tôi vừa cắn một miếng bánh kếp thì trong lòng vô cùng vui vẻ! Vô cùng hạnh phúc! Vô cùng thoải mái! Cả cơ thể như được nhấc bổng lên không trung vậy. Đó là một cảm giác rất tuyệt vời.”
Phóng viên cười thầm trong lòng, xem ra chắc chắn có vấn đề lớn.
“Được rồi! Cảm ơn sự hợp tác của bạn, tôi nghĩ tôi nên đi phỏng vấn thêm những người khác.” Người phóng viên nói.
Người thanh niên gật đầu, tiếp tục ăn bánh kếp và hài lòng rời đi.
Sau đó, người phóng viên tiếp tục đợi một khách hàng khác rồi lại phỏng vấn. Mặc dù kết quả cuối cùng có phần khác biệt, nhưng cảm nhận không khác nhau là mấy.
“Có vấn đề! Chuyện này chắc chắn là có vấn đề lớn!” Phóng viên trong đầu nảy ra ý nghĩ, loại cảm giác này giống như là sử dụng chất cấm. Có lẽ nào bên trong thật sự có sử dụng chất cấm? Sau đó hắn ta lấy điện thoại ra: "Trương tổng, tôi đã liên tiếp phỏng vấn hai người dân, những gì họ nói về cơ bản đều như nhau, tôi cảm giác thật sự là có vấn đề.”
“Ừ! Tôi cũng nghĩ rằng có vấn đề.” Trong điện thoại, Trương tổng nói.
.......
Lúc này, đã đến người cuối cùng.
“Ông chủ nhỏ, tôi thấy trên diễn đàn ẩm thực giới thiệu cửa hàng của anh, không nghĩ tới tôi lại may mắn như vậy, lần đầu tiên đến mà đã được chọn rồi.” Người này là nữ giới, trên dưới khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tướng mạo bình thường nhưng giọng nói khá hay.
“Ồ, thật sao? Vậy cô thật sự rất là may mắn đó.” Lâm Phàm cười nói sau đó tiếp tục bận rộn làm việc.
Làm xong chiếc bánh kếp cuối cùng, thu dọn một chút cũng đã đến lúc đi hiệp hội rồi.
Những người dân còn lại không được chọn thì rất tiếc nuối, lại một lần nữa không được chọn trúng, quả thật là đau lòng, phải nhìn người khác hưởng thụ món ngon này đúng là một loại cực hình.
“Được rồi.......” Lâm Phàm bỏ chiếc bánh kếp cuối cùng vào trong túi nhưng đúng vào lúc này có một đám người mặc đồng phục đi tới.