Lâm Phàm vẫn đứng chờ ở ngoài cửa, không tiến vào. Chuyện nơi này giao cho Lưu Hiểu Thiên là được rồi. Mà hắn ở cửa cũng có thể phòng ngừa có người đột nhiên chạy ra.
Đến lúc đó, hắn chỉ cần nhấc chân lên đá ngã đối phương là được.
"Lâm đại sư, cậu thật sự lợi hại, tất cả mọi người đều ở đây, không thiếu một ai.” Lưu Hiểu Thiên cười nói, không nghĩ tới lúc này lại đơn giản như vậy.
Lâm Phàm: "Cục trưởng Lưu, chuyện này còn lâu mới kết thúc được. Các anh còn phải thu thập chứng cứ phạm tội trong này. Đồng thời đám học sinh tiểu học kia các anh cũng cần phải để ý một chút. Tuy rằng bắt được một chỗ nhưng không thể chắc chắn rằng chỗ khác không có tổ chức khác tồn tại.
Lưu Hiểu Thiên nghe nói, lập tức cảm thấy như vậy thật sự đúng: "Ừm, Lâm đại sư, cậu nói rất đúng. Công việc tiếp theo mới là quan trọng nhất. Nhưng mà rốt cuộc cũng bắt được tận hang ổ cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm, chuyện còn lại, phải xem thẩm vấn như thế nào."