Chương 1981: Vẽ tặng một bức tranh
Hôm nay xem như gặp phải khắc tinh. Ông ta cũng rất bất ngờ, nếu biết lão Lâm uống tốt như vậy thì cũng không thể nào lấy ra. Hơn nữa còn vỗ ngực cam đoan là muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, đây không phải là tự mình làm tội tự mình chịu à.
"Lão Trịnh lúc này mới hào phóng đó nha. Vừa rồi chúng ta nói chuyện đến đâu rồi? Tiếp tục trò chuyện nào.” Lâm Phàm cười nói, đồng thời nhìn về phía lão Trịnh với ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa. Để cho ông muốn chuốc say tôi này, hôm nay không uống hết rượu nhà ông thì chắc chắn không được rồi.
Lão Trịnh không còn gì để mất nói: "Nói đến đâu rồi, vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ?"
Bây giờ ông ta đang tuyệt vọng, cũng quên mất vừa rồi nói đến đâu rồi.