CHƯƠNG 1900: TAM SINH HỮU HẠNH Hắn chạy đi một hồi, vô thức quay đầu nhìn lên phía trên sân thượng, thấy Điển Phục vẫn đang giữ tư thế nghiêm chào.
Không biết tại sao chóp mũi của hắn cũng cay cay, không dám nhìn tiếp nữa.
…
Trên sân thượng, Điển Phục thấy cuối cùng cũng đi Khánh Trần, bỗng vừa cười vừa nói:
“Mẹ nó, hồi nhỏ xem phim chiến tranh cứ thấy anh hùng hi sinh oanh liệt ngầu quá thể đáng, bây giờ đến lượt mình lại thấy sợ là chuyện quái gì đây?”