CHƯƠNG 1898: CHIẾN ĐẤU KỊCH LIỆT “Biết nhưng vẫn bỏ mặc à?”
“Chỉ là nó không nằm trong phạm vi chúng ta có thể quản được, không nói nhiều nữa, ta còn phải đi nơi khác.”
Khánh Kỵ nói rồi mở Ám Ảnh Chi Môn, một giây sau, phía bên kia cánh cửa toát ra một luồng hơi lạnh đáng sợ, thậm chí còn mang theo rất nhiều bông tuyết.
Thành phố số 7 ở phía nam, không bị cơn gió rét của tháng ba ảnh hưởng, hoa hạnh màu trắng trong viện đều nở rộ, trông rất đẹp, nhưng chỉ một luồng hơi lạnh như thế cũng đủ để thổi rơi hết hoa trong viện của Trần Dư.
Trần Dư giật mí mắt, vừa nãy Khánh Kỵ bước hai bước, thì ra là đang tìm góc để quay Ám Ảnh Chi Môn về phía cây hạnh của mình!