CHƯƠNG 1852: SỢ HẾT HỒN LUÔN Tiểu Tam nâng tay xoay nhẹ Chân Thị Chi Nhãn, cái lỗ trên phiến cửa thép kia như là bị Chân Thị Chi Nhãn làm cho tan chảy, nóng hổi chảy ra một vệt đỏ tựa như sắt được nung.
Chân Thị Chi Nhãn chậm rãi khảm vào trong cửa, lạch cạch một tiếng, Mật Thược Chi Môn mở ra.
Tiểu Tam hít sâu một hơi, sau đó một bước đạp tới.
Trước mặt là khoảng không rộng rãi khoáng đạt không một bóng người, trên đỉnh đầu là một màn trời đầy sao sáng lạn rực rỡ.
Tiểu Tam lui về phía cửa: