CHƯƠNG 1800: PHỤC RỒI Trong mắt người khổng lồ, quân đoàn Trần thị đã biến mất, chỉ còn lại con gấu sát thủ này.
Bây giờ, Khánh Trần đã hiểu đại khái những vết sẹo trên người Cô Đông từ đâu đến. Đó chính là huân chương danh dự có được qua những trận chiến chém giết thật sự với mãnh thú.
Chỉ thấy Cô Đông càng bước càng nhanh, đến sau cùng thì biến thành chạy, đất vang như trống, trống như sấm rền!
Cơ bắp trên cơ thể Cô Đông sôi sục, tựa như nham thạch cứng rắn được khắc bằng dao búa, vô cùng dữ tợn và cứng cáp!
Khi chạy, cơ thể của người khổng lồ tràn đầy cảm giác mạnh mẽ, đó chính là vẻ đẹp của bạo lực thuần túy và nguyên thủy nhất.