CHƯƠNG 1799: VẾT SẸO Thế nhưng, hắn còn chưa kịp thực hiện thì đã thấy lưỡi kiếm trên ngực mình vặn nhẹ một cái, sự đau đớn buốt tim thấu xương đã khiến cho cuộn tranh trên tay hắn rơi xuống đất.
Trịnh Viễn Đông không hiếu chiến, rút kiếm, thu kiếm, quay người, liền mạch lưu loát.
Mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào con gấu sát thủ, cho đến hai giây sau mới có người chú ý tới họa sĩ đã quỳ trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Ý chí chiến đấu của binh sĩ Trần thị bắt đầu tán loạn.
Trên lý thuyết thì sư đoàn dã chiến cần có một người đôn đốc tác chiến, một khi phát hiện ra đào binh trên chiến trường thì sẽ nổ súng bắn chết ngay lập tức.