CHƯƠNG 1769: CƯỚP NGƯỜI CÔN LUÂN Tiểu Ung đứng bên cạnh nói:
“Còn hơn một trăm người ở lại đã là tốt lắm rồi. Ngày trước, ta còn cảm thấy những học sinh này đều là bông hoa trong nhà kính. Bây giờ thì lại thật sự bất ngờ khi thấy vẫn còn có một số người chịu được khó nhọc. Ngươi nhìn vết thương trên người họ xem, máu me be bét.”
Lộ Viễn nở nụ cười:
“Những người còn ở lại trước vách đá đến tận bây giờ đều là hạt giống tốt. Đã ghi lại hết chưa?”
Tiểu Ung nói: