CHƯƠNG 1652: CHUYỆN CŨ 2 - NINH TÚ Khánh Trần hỏi:
"Có phải vì nàng nên ngươi mới không muốn làm người chơi ở thế giới ngoài không."
"Ừ.”
Thủ lĩnh ảnh tử gật đầu:
"Cứ chiều nào được nghỉ là ta lại trèo lên giá sắt phía sau quán ăn đêm để ngắm nàng khiêu vũ. Váy áo sặc sỡ cộng với ánh đèn huyền ảo, nàng vừa kiêu ngạo lại vừa mỹ lệ, tự tin lại tự ái, ta trốn trong bóng tối tự ti mặc cảm, ngay cả thân phận của ta trong Khánh thị cũng không thể khiến ta đủ lòng tin sánh vai với nàng."