CHƯƠNG 1187: CÓ GÌ MÀ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO "Thứ ba, nhất định không được đoạt cơm hộp của người khác, đợi khi nào tổ quay phim, trang phục, đạo cụ ăn xong thì chúng ta mới được ăn. Ngươi không cần lo không có cơm ăn, họ nhất định sẽ có cơm cho ngươi."
"Cuối cùng, đừng quá tâm cơ, ta biết ngươi đến đây làm gì, nếu ngươi chăm chỉ làm việc thì nhất định đạo diễn và phó đạo diễn sẽ để mắt đến ngươi, đến lúc đó ngươi không cần lo không có cơ hội. Nhưng nếu ngươi quá tâm cơ thì họ sẽ không để mắt đến ngươi đâu."
Khánh Trần vui vẻ.
Xem ra cả Lưu Lợi Quần và phó đạo diễn Vương đều không hề nghi ngờ thân phận của hắn, thậm chí họ còn nghĩ mục đích hắn đến đây cũng như những người trẻ tuổi khác.
Có lẽ vì trong đoàn làm phim không hề thiếu những người trẻ đến xin việc ở đây vì mục đích này nên họ mới không nghi ngờ gì.