Người dịch: Đuông dừa Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! Tôi bỗng cảm thấy Tôn Liên Thành thực sự rất đáng thương. Có người ông nội như vật quả thực là một chuyện vô cùng xấu hổ. Tuy rằng anh ta không nói rõ ra nhưng đằng sau cánh cửa đó xảy ra chuyện gì mấy người chúng tôi đều có thể đoán ra được.
Tiểu Thất dù có lạnh lùng đến đâu thì vẫn là một cô gái. Nó đập bàn tức giận mắng: “Lão già đó thật đáng chết.”
“Ai nghe mà không phẫn nộ chứ? Đến cháu dâu tương lai của mình mà cũng xuống tay được, ông ta là đồ phế vật. Cho dù tôi biết ông ta đã chà đạp người con gái mà tôi yêu nhất, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Cha khuyên tôi phải nhẫn nhịn, đồng thời hứa hẹn sản nghiệp của Tôn gia sau này sẽ giao cho tôi tiếp quản. Tôi đâu thèm muốn gia sản nhà họ Tôn nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào. Sau khi chúng tôi rời khỏi Tôn gia cô ấy đã nhảy lầu tự tử. Đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên cái nét mặt chết vẫn không nhắm mắt của cô ấy. Những năm này tôi nhịn nhục đi theo ông ta, giả vờ là một người cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mỗi thời khắc tôi đều nung nấu ý muốn giết chết ông ta, uống máu ăn thịt ông ta.” Lúc Tôn Liên Thành nói câu này gân xanh trên trán anh ta nổi lên, nét mặt tràn ngập hận thù.
Tôi nghe xong câu chuyện lặng lẽ đốt một điếu thuốc, lúc này mới phát hiện bả vai tôi đang run lên. Tôi cũng không biết nên miêu tả cái cảm giác lúc này như thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, càng không biết nên hiểu như thế nào. Trên thế gian này thì ra vẫn còn tồn tại cái người mà nếu đem so sánh với súc sinh tôi còn thấy ô nhục cho loài súc sinh.
“Anh quả thực là không dễ dàng gì.” Cuối cùng tôi chỉ có thể lên tiếng an ủi Tôn Liên Thành một câu.