TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 283: Cho Đi Và Nhận Lại (1)

Người dịch: Đuông dừa Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nguồn: Đình Này Có Ngư. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! Sau khi hạ táng ông nội, thì bà đã trở về Thiên Tân, đám người của A cũng rời khỏi Phục Địa Câu, lão Lưu và Đường Nhân Kiệt dường như chưa từng xuất hiện, Phục Địa Câu trở về trạng thái yên bình như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mặc dù vậy trong lòng tôi vẫn có dự cảm không tốt, trước khi đám người đó biết được bí mật của Quỷ đạo thì tất cả chỉ là tạm dừng chứ tuyệt đối không phải là sự kết thúc.

Anh trai ở nhà hai ngày cuối cùng vẫn chuyển về biệt viện của mình ở Tam Lý Đồn, nói bản thân vẫn thích sống một mình hơn. Khi mọi việc đã lắng xuống Hàn Tuyết đã mấy lần nói chuyện với tôi, tôi biết cô ấy muốn gì, chính là hy vọng tôi có thể về nhà gặp mặt gia đình cô ấy nhưng tôi luôn giả vờ như không biết Không phải không muốn đi, là do tôi thực sự chưa sẵn sàng. Bàn tử sau khi biết chuyện liền mắng tôi một trận, nói tôi không phải là đàn ông.

“Anh thì biết cái đếch gì. Thứ nhất là tôi cảm thấy sự việc này chắc chắn chưa kết thúc, đám người đó nhất định sẽ có hành động tiếp theo. Thứ hai anh nhìn Tuyết Nhi tuy ở đây hỗ trợ giảng dạy, nhưng vừa nhìn là biết cô ấy là con gia đình khá giả, nhìn điều kiện của tôi đi, Hàn Tuyết không quan tâm nhưng với thân phận làm cha mẹ ai lại nỡ để nha đầu nhà mình theo một người như tôi?” Tôi nói.

“Tiểu Diệp tử, cậu đúng là thằng hèn, những điều cậu nói là cái rắm gì chứ. Cậu nghĩ xem chuyện này kết thúc hay không thì liên quan đếch gì tới cậu? Tuy rằng cậu là trung tâm câu chuyện nhưng Bàn tử tôi cũng không để cậu sứt mẻ, có chuyện gì thì có anh trai cậu gánh vác, bất quá thì vẫn còn Bàn gia đây. Trước khi cậu thắp lại cái đèn đã bị thổi tắt của mình thì tất cả những chuyện này đều không liên quan đến cậu. Thứ hai, bây giờ mà cậu vẫn cảm thấy cậu chỉ là thằng quan quèn ở Phục Địa Câu sao? Cháu trai của Quỷ đạo Diệp Giang Nam, con trai của binh vương Diệp Thiên Hoa, em trai của người vớt thi Tôn Trọng Mưu, bà ngoại cậu là lão phật gia ở Thiên Tân, ông ngoại thì là Lục gia – lão đại của cái tổ chức đó ở Trung Quốc. Thân phận như vậy lấy bừa một cái nêu ra vẫn sợ không đủ uy tín hay sao? Đường Nhân Kiệt dựa vào lão Lưu mà có thể trở thành người giàu nhất thành phố Lạc Dương, cậu mà dùng tốt cái mạng lưới quan hệ của mình thì muốn gì mà không được? Kể cả những người khác coi thường cậu cậu vẫn còn một thân phận đáng tự hào nhất, cậu biết là gì không?” Bàn tử hỏi.

“Còn cái gì nữa?” Tôi hỏi. Nghe Bàn tử nói vậy tôi quả thực cảm thấy có chút kích động. Không nhắc thì thôi, một khi đã nhắc đến cái mạng lưới quan hệ thân thích của gia đình tôi quả thực vô cùng lợi hại.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất