Thấy lão bà Hạ Kiệt bị Lộ Hạo mắng đến trợn trắng mắt, vị quý phụ cầm đầu thật sự nhìn không được, đứng lên vỗ bàn một cái.
Nhưng lời đến khóe miệng, Lộ Hạo đột nhiên quay người lại, chỉ vào mũi nàng: "Vị đại thẩm này, lần sau tìm miếng vải tốt một chút quấn đống thịt trước ngực ngươi lại, vung qua vung lại, ta cũng sợ không cẩn thận đạp lên. Ngực to không não, ngươi đã sỉ nhục sự tốt đẹp của bốn chữ này."
Sắc mặt vị quý phụ kia lúc trắng lúc xanh, đứng ở nơi đó, chỉ vào Lộ Hạo nói không ra lời.
Một hơi mắng xong, Lộ Hạo thả bát trà trên tay xuống, đưa tay nhẹ nhàng phủi tro bụi không tồn tại trên người mình: "Thật xin lỗi, thứ cho ta không phụng bồi."
Nói xong, Lộ Hạo cất bước đi trước, nhưng vừa đi hai bước, Lộ Hạo đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nói: "Đúng rồi, nếu các ngươi rảnh rỗi thì để ý con các ngươi nhiều hơn, tuyệt đối đừng để ta nhìn thấy."