Bên cửa sổ, Thiên Dụ mặc áo đen, tóc đen nhánh cẩn thận tỉ mỉ cuộn lại, gọn gàng sạch sẽ, không chỉ phục hồi lại kiểu tóc người Tống, dường như hắn ta cũng là một tên quân tử khiêm nhường trong thơ Tống.
Đắm mình ở dưới ánh trăng, da thịt trắng nõn như tờ giấy, môi đỏ hơi vểnh, lông mày dài nhỏ đen dày, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, thất thần nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.
Giống như trong thơ đã nói: Cử thương bạch nhãn vọng thanh thiên, kiều như ngọc thụ lâm phong tiền.
Thấy thế, Hắc Trác nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng nõn gọn gàng của mình.
“Hắc hắc, xem ra tâm trạng của ngươi không tệ, đợi chút nữa ta làm thịt con gấu này, chúng ta nướng thịt ăn.”